Sáng mùa thu mây mù dầy bao phủ
Nhìn rừng cây vẫn còn ngủ trong sương
Vài chú nai ngơ ngác bước lên đường
Bên dòng suối như gương vì băng giá
Nhìn hàng cây liêu xiêu còn đôi lá
Mấy chú chim buồn bã đậu co ro
không ríu rít như mùa xuân hát hò
Mấy chú sóc không làm trò nhảy điệu
Trữ lương thực dấu hiệu của khôn ngoan
Mùa đông về chúng còn biết lo toan
Cho bản thân hoàn toàn là như thế.
"Nước đến chân" mới nhảy thì đã trễ
Biết bao người đã để đến xẩy chân
"Không lo xa ắt sẽ có họa gần"
Khi đông đến lãnh phần kia lạnh giá
Than vãn chi mình đã tự gây ra
Lời Chúa dạy cho ta ôi! cao qúy
Phải chiến đấu giành "viên ngọc như ý"
Để đông về thi vị hưởng niềm vui
Chớ tay không ngồi đó sẽ ngậm ngùi
Không đèn dầu tối thui ai nhìn thấy
Chàng rể đến, không nhìn đến là vậy
Bởi mùa đông che đậy hết còn chi
Sống ỉ nại lười biếng chẳng thực thi
Mùa đồng về ra đi trong buồn bã
Giờ đã muộn bởi tại ta tất cả
Tấm linh hồn vật vã đói thâu đêm
Không lo xa sao hưởng phước êm đềm
Mùa đông đến còn thêm nhiều buốt giá
Đừng thán trách chi giòng đời nghiệt ngã
Bởi lúc xưa lơ là Lời Chúa dạy.
Trầm Hương Thơ 08.11.2012
0 nhận xét:
Kommentar veröffentlichen